Ngày xưa trên núi cao, có ba cây nhỏ bàn luận với nhau về việc chúng sẽ làm gì khi trưởng thành. Mỗi cây đều nói lên ước mơ và dự định của mình.
Cây nhỏ đâu tiên thán phục mặt trăng và những sao đêm, nó nói :
– Khi tôi lớn, tôi muốn trở thành một chiếc rương chứa đầy vàng bạc và những viên đá qúi nhất trên thế gian.
Cây nhỏ thứ hai thích nhìn dòng sông trong xanh lấp lánh dưới ánh trăng trước khi lao mình vào những ngọn sóng của biển cả, nó nói :
– Khi tôi lớn, tôi sẽ trở thành chiếc thuyền lớn với ba cột buồm, được lèo lái bởi một thuyền trưởng gan dạ hoặc một ông hoàng đầy quyền uy, để tôi có thể đương đầu với sóng biển cả.
Cây nhỏ thứ ba thích nhìn ánh trăng của những ngôi làng, những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt của người đang yêu, và những đốm sáng kỳ diệu của ánh nến nhảy múa trong đôi mắt của những trẻ thơ trong ngày lễ hội, nó nói :
– Còn tôi, khi tôi lớn, tôi muốn trở thành vĩ đại, vĩ đại đến nỗi mỗi lần người ta nhìn tôi, họ bắt buộc phải ngước cao đôi mắt, và như thế, họ sẽ nghĩ tới Thiên Chúa.
Thời gian trôi nhanh, ba cây nhỏ trưởng thành và biến đổi. Rồi một buổi sáng mùa thu, trời còn đẫm sương mù, có ba người tiều phu lên núi, họ đốn ngã ba cây đại thụ, cột vào những con lừa và kéo về nhà … Cây đại thụ đầu tiên được đẽo gọt theo đơn đặt hàng, nó không thành chiếc rương chứa kho tàng qúy giá… mà chỉ thành chiếc máng ăn cho súc vật …
Cây thứ hai được đưa tới một xưởng gỗ gần biển, chả có người chủ tầu nào muốn nó trở thành thuyền ba cột buồm cả, chỉ có một ngư phu đặt hàng, ông muốn nó trở thành tầu đánh cá nhỏ thôi.
Về phần cây thứ ba, người ta đẽo nó thành một cây xà ngang, dựng dựa vào tường nơi xưởng mộc để hong khô cho nó được cứng rắn .
Nhiều năm tháng trôi qua,ba cây đại thụ quên giấc mơ của mình, chúng không còn chờ đợi gì nữa …
Cây đại thụ thứ nhất trở thành máng ăn cho súc vật, nó chả được bầy gia súc vuốt ve. Cho tới một đêm đông …một ánh sáng êm dịu chiếu trên nó. Một đôi vợ chồng trẻ tới ở trong chuồng bò. Ðến nửa đêm, người nữ sinh hạ một trẻ thơ, đặt trong máng lừa. Cây đại thụ thứ nhất này hiểu rằng giấc mơ của mình đã thành hiện thực.
Dưới trời mưa bão trên biển hồ, cây đại thụ thứ hai nay đã trở thành chiếc thuyền đầy mùi cá biển. Vào một buổi chiều mùa hè, có một nhóm người muốn sang bờ hồ bên kia, họ lên thuyền và chợt một cơn bão chưa từng thấy ùa kéo đến.
Có một người giống như một lãnh tụ đứng dậy giữa thuyền, giang tay và dẹp tan cơn bão. Như thế, cây đại thụ thứ nhì hiểu rằng giấc mơ của nó đã thành hiện thực.
Ít lâu sau biến cố này, cả thành vang vọng tin đồn kỳ lạ: người ta nghe nói về những con người bực bội, những tiếng la, tiếng giầy trận của quân lính, điều đó làm ta cảm thấy được bạo lực, thù oán, bất công…
Người ta đến lấy cây đại thụ thứ ba nay đã thành đòn ngang. Họ đặt đòn ngang vào thập giá, họ đóng đinh Con Người. Bấy giờ, cây đại thụ thứ ba đã hiểu rằng giấc mơ của nó đã được thực hiện, vì từ nay, mỗi lần nhìn nó, người ta sẽ nghĩ đến Thiên Chúa.
(Nguồn: Internet)
Tất cả là Hồng Ân
Con tạ ơn Cha vì những ơn Cha ban cho con,
những ơn con thấy được,
và những ơn con không nhận là ơn.
Con biết rằng
con đã nhận được nhiều ơn hơn con tưởng,
biết bao ơn mà con nghĩ là chuyện tự nhiên.
Con thường đau khổ vì những gì
Cha không ban cho con,
và quên rằng đời con được bao bọc bằng ân sủng.
Tạ ơn Cha vì những gì
Cha cương quyết không ban
bởi lẽ điều đó có hại cho con,
hay vì Cha muốn ban cho con một ơn lớn hơn.
Xin cho con vững tin vào tình yêu Cha
dù con không hiểu hết những gì Cha làm cho đời con.
(Rabbouni – 100)