Có thể nói đắng cay, vấp ngã chính là vị thầy nuôi ta khôn lớn, chúng ta chỉ có thể trưởng thành khi đã nếm đủ gió sương. Và trong tình yêu, hôn nhân cũng lại như thế, chỉ có sống cùng nhau, có trải qua quan ải, mới dần hiểu nhau hơn, yêu thương và gắn bó…
Nhiều người cho rằng hôn nhân là bến ga cuối của tình yêu, tuy nhiên theo tôi nhìn nhận thì đó mới chỉ là khởi đầu của con đường mới, hai người cùng nhau đi trên một chặng đường hoàn toàn mới. Trước đây, tình yêu đôi lứa khi chưa lấy nhau, đó là chặng đường chỉ có hoa hồng và mật ngọt, hai người đối với nhau bằng sự nồng cháy, khát khao và cả sự lãng mạn dành cho nhau. Tuy nhiên khi đã đến với nhau bằng hôn nhân, đó lại là con đường mà hai người phải đối với nhau bằng lòng vị tha, bằng nhân cách, bằng sự tu dưỡng của chính mình.
Hôn nhân chính là trường học của lòng vị tha
Cổ ngữ có câu: “Đẹp đẽ khoe ra, xấu xa đậy lại”, khi hai người còn nhà ai người đấy ở, áo ai người đấy giặt, cơm ai người đấy ăn, thì phần lớn những khiếm khuyết đều được che đậy cũng như được bỏ qua bằng tình yêu cháy bỏng. Tuy nhiên khi bước chân vào hôn nhân cũng là lúc hai người dần dần bộc lộ những khiếm khuyết của mình cho đối phương thấy.
Chàng đã không còn là hoàng tử hào hoa phong nhã, áo quần bảnh bao, người thơm tóc mượt. Nàng lúc này cũng không còn là tiểu thư dịu dàng, váy đầm tinh tế, dịu dàng thướt tha nữa. Hai người đã hoàn toàn khác hẳn. Có không ít cặp vợ chồng sau khi lấy nhau về đã bị ‘sốc’ khi chứng kiến những khiếm khuyết của đối phương. Lúc này nếu như hai người có thể rộng lòng vị tha mà bỏ qua cho nhau thì mọi chuyện cũng sẽ dần êm xuôi. Nhưng nếu như tình yêu không đủ lớn, sự dung hòa chưa đủ nhiều thì đây rất có thể lại trở thành điểm khởi mào cho những xung đột về sau.
Hôn nhân chính là trường học của lòng bao dung
‘Nhân vô thập toàn, vật vô thập mỹ’, ai cũng mong có được một cuộc hôn nhân hoàn mỹ, một duyên phận vẹn toàn, nhưng đó là điều không thể. Học cách bao dung chính là con đường ngắn nhất dẫn đến bến bờ hạnh phúc.
Vì sao nói người đại trí thường hay sống hồ đồ? Chính là bởi họ hiểu rằng vạn vật trên đời có mất ắt được, mọi sự đều có căn duyên, đôi khi hồ đồ một chút lại hoá hay, cuộc sống mới hạnh phúc, lòng mới thanh thản. Khi cần cũng nên mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua một số chuyện, còn việc gì cũng soi mói khắt khe thì chỉ tự chuốc khổ vào thân.
Vậy nên hôn nhân muốn có hạnh phúc thì hai người phải học cách bao dung, xem nhẹ những điều không cần thiết. Có như vậy cuộc sống vợ chồng mới êm đềm thoải mái.
Hôn nhân chính là trường tu dưỡng tốt nhất của con người thế gian
Nhiều người trải qua bao nhiêu sóng gió, bước vào tuổi trung niên mới dần dần ngộ ra được một điều: “Bạn đời chính là quý nhân tốt nhất của mình”. Có rất nhiều cuộc hôn nhân đều trải qua một tiến trình như sau: 3 năm đầu, chàng yêu nàng, nàng thương nhớ chàng; 3 năm sau vợ giận chồng, chồng giận vợ; 3 năm tiếp nữa, vợ chồng không ngừng oán trách lẫn nhau. Cuối cùng mới dần dần bao dung được những khiếm khuyết của đối phương.
Vậy nên cũng có thể nói, hôn nhân chính là trường tu luyện của đời người, giúp chúng ta trưởng thành hơn, hoàn thiện hơn về phẩm chất, nhân cách. Hôn nhân cũng có thể chia thành hai giai đoạn, trước và sau. Trước là thời kỳ trẻ trung, sau là khi bước vào tuổi trung niên. Tuổi trẻ thì vợ chồng hiếu thắng, tranh cãi ngược xuôi, chỉ cho mình là nhất.
Mãi đến khi bước vào tuổi trung niên, con người ta mới dần dần ngộ ra, làm người thì không nên hiếu thắng, không nên tranh cãi, đặc biệt với người thân của mình, im lặng mới chính là cảnh giới tối cao của bản lĩnh. Vậy nên cũng nói hôn nhân khi bước vào tuổi trung niên mới dần sinh ra trí huệ.
Trong cuộc sống hôn nhân, có một điều rất quan trọng, đó là “Chấp nhận thực tế”. Khi đối phương có những điều dù chết cũng chẳng thế sửa đổi, khi đó bạn chỉ có cách chấp nhận mà dung hòa. Cuộc sống nếu như không có những đêm lệ rơi ướt gối, không có những lần thất vọng bi thương, không có những lần quan nạn vây quanh, thử hỏi sức dài vai rộng thanh niên chúng ta sao có thể chấp nhận dung hoà, sao có thể chấp nhận trầm lắng?
Từng có người nói rằng: “Tôi kiếm tiền giỏi như vậy, tài khoản ngân hàng hiện giờ đủ cho tôi sống thoải mái cả đời, năm đi du lịch vài lần nước trong nước ngoài. Vậy tôi còn cần bạn trai làm gì, tại sao tôi lại cần phải kết hôn để rồi phải làm việc của cả hai người, nấu cơm, quét dọn nhà cửa, đã thế lại còn suốt ngày cãi nhau?”.
Tuy vậy, hôn nhân hạnh phúc nhất không phải là tìm được người yêu mình bao nhiêu mà là tìm được một người khi về già có thể nói chuyện với mình nhiều bao nhiêu. Con người ta khi đến một giai đoạn nào đó sẽ hiểu ra rằng, hôn nhân không phải là tìm cho mình một chỗ dựa, mà là tìm cho mình một hoàn cảnh trưởng thành, tìm cho mình một người bạn lúc chiều tà bóng xế.
Con người sinh ra, lấy vợ gả chồng, ai rồi cũng bước vào hôn nhân, ai sớm học được thứ tha người đó sớm được hạnh phúc. Thứ tha ở đây cũng không phải yếu nhược, mà đó là trí huệ trưởng thành. Kỳ thực hôn nhân như cũng như ly rượu, rượu không nồng sao khiến kẻ uống say, tình không trắc trở sao khiến đời người trọn vẹn!
Nguồn: https://www.dkn.tv/van-hoa/hon-nhan