CHÚA ĐÓ !
Chứng từ đức tin thời Internet - Bài 3
Cho tới hết năm 2018, nghĩ tới việc tôn sùng Lòng Chúa Thương Xót, tôi chỉ bận tâm tới chuỗi kinh và việc tưởng niệm lúc ba giờ chiều. Mãi sau lễ Hiển Linh 2019, tôi mới quan tâm tìm nghe những bài giảng của Cha Giuse Trần Đình Long và rồi thấy mình bị cuốn theo một dòng chảy.
Thoạt đầu là hai vị cư sĩ Phật giáo đến xin được rửa tội. Rồi họ dẫn thêm một vị thứ ba và, tuần qua, một vị thứ tư. Tất cả đều trên dưới 70 tuổi. Người đứng đầu nhóm, chị Hai, sau nhiều năm nhiệt thành với pháp môn Tịnh độ đã gặp được pháp môn Nguyên thủy và vào cuối đời lại lôi cuốn các bạn đồng môn đi theo Chúa Giêsu: “Chúa ơi, không phải con đã bỏ Chúa nhưng chỉ vì chưa biết Chúa mà đã xa Chúa! Bây giờ Chúa đã đưa con về với Chúa, xin Chúa thương con!”
Nơi họ ở cách Tòa Giám mục gần 90 cây số. Nhà thờ giáo xứ cách nhà họ khoảng 30 cây số, đường vòng vo ngoắt ngoéo, phải đi xe ôm bất tiện, cho nên họ chọn đi thẳng về Qui Nhơn bằng hai chặng xe buýt. Do đó tôi không thể nào từ chối. Mỗi lần nghe nhắn tin, tôi liền thu xếp công việc để ưu tiên dành thời giờ giúp họ. Hơn nữa, ngay từ lần gặp đầu tiên, những chia sẻ của họ buộc tôi phải quan tâm. Tôi thấy rõ những người được ơn gặp Chúa cách tự phát qua Internet cuối chặng đường dài tìm kiếm, cũng như những người tin nhận Chúa khởi đi từ tâm tình tạ ơn sau khi được chữa lành thể chất hoặc tâm linh, tất cả đang gặp một số khó khăn nhất định về mục vụ và giáo lý. Các mục tử cần tìm hiểu kỹ để đáp ứng cách chính xác.
Với loạt bài này tôi không kể các câu chuyện theo trình tự thời gian nhưng sẽ đặt nổi các vấn đề để giúp độc giả, cách riêng là các hội viên Legio Mariae cùng suy nghĩ và tìm cách hưỏng ứng những ơn lành Thiên Chúa đang tuôn đổ cho Giáo hội Công giáo Việt Nam.
Tôi rời dòng Cát Minh về lại giáo phận Qui Nhơn cách nay 12 năm. Do không phải lo gánh nặng mục vụ giáo xứ, tôi đã dấn thân tìm cách tiếp cận với anh chị em lương dân ở các huyện xã qua con đường dòng họ. Tôi đã kể một số kinh nghiệm này qua hai quyển “Về Với Cội Nguồn” (Nxb Phương Đông, 2013) và “Năm Mươi Năm Thờ Cúng Tổ Tiên” (Nxb Phương Đông, 2014). Qua sinh hoạt thân tình, tôi gặp lại những nét thân thương đã biết qua văn chương và những nỗ lực đáng ca ngợi của những người dân lương thiện (gọi tắt là “lương dân”, đúng theo nghĩa vua quan nhà Nguyễn đã dùng để phân biệt với “diếu dân” là “dân xấu”).
Tôi dành nhiều thời giờ và tâm huyết cho việc giao lưu gặp gỡ, vì thấy rõ nếu các trưởng tộc hoặc bô lão được ơn theo Chúa thì dần dần cả gia tộc sẽ nghiêng về với đạo Chúa. Thế nhưng sau mười hai năm vất vả, tôi chưa có được bất cứ một may mắn nào. Còn giờ đây thì các bài giảng và những chia sẻ từ Giáo điểm Tin Mừng đang đem lại cho Chúa hàng loạt những bô lão, những vị có ảnh hưởng trong các dòng họ và các môn phái.
Cả bốn vị nói trên đã kể cho tôi nghe nỗi lòng tha thiết của họ muốn chia sẻ Tin Mừng cho người nhà: người phối ngẫu cũng như con cháu.
- Khi con mở máy nghe giảng thì đứa con dâu đứng bán nước mía trước cửa. Hôm nọ một người khách hỏi: bà già nghe cái gì đó? Nó nói: “Nghe đi! Đạo là như vậy đó, ông cha là như vậy đó, chứ không phải như người ta xuyên tạc tầm bậy tầm bạ đâu.” Thì ra nó vừa bán nước mía vừa lắng tai nghe.
- Khi con lần chuỗi Mân côi thì đứa cháu ngoại ba tuổi rưỡi cứ sà vào lòng. Rồi nó thuộc kinh Kính Mừng lúc nào không hay. Trước đây cha nó bực bội vì con theo Chúa nhưng rồi một hôm con bé bảo: “Ba! Mở nhạc nho nhỏ, để cho bà ngoại cầu nguyện chớ!” Nó dõng dạc đọc nguyên kinh Kính Mừng rồi dang tay hô lớn: “Ta là Chúa đây! Hãy theo Ta!” Vừa qua con rể con đã đưa vợ con nó đi Măng Đen hành hương kính Đức Mẹ.
- Chồng con bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Con nghe chị Hai đây nói về Chúa, con mượn máy của chị về cho ổng nghe giảng. Ổng nghe một lúc rồi trả máy cho con. Thế nhưng tới lúc con nghe một mình thì ổng lại đứng ngoài cửa để lắng nghe. Bây giờ thì ổng chịu nghe rồi…
Chiều Chúa nhật Chúa Chiên Lành hôm qua, tôi đến thăm một bà cụ 83 tuổi. Con gái cụ hỏi xin tôi một bảng kinh Lòng Chúa Thương Xót loại chữ lớn để cho mẹ đọc, nhưng rồi chị phải đi Sài Gòn không kịp đến lấy. Tôi đến tặng cụ, cụ rất mừng. Trước kia, cụ đã ngăn cản không cho con gái theo Chúa. Khi con gái đưa máy nghe giảng cho cụ, cụ cũng gạt đi. Thế nhưng giờ đây, khi tôi ghé thăm thì cụ vừa kết thúc việc cầu nguyện Lòng Chúa Thương Xót lúc ba giờ chiều. Cụ bảo tôi:
- Bây giờ có được cái máy nghe, tốt quá, làm bạn với nó cả ngày…
Tôi đã miệt mài hết thả lưới lại buông câu, chỉ mong tìm được cho Chúa một bô lão nhưng suốt mười hai năm đành lặp lại kinh nghiệm của các Tông đồ trên biển hồ Galilê, “vất vả thâu đêm chẳng bắt được con cá nào” (Ga 21,3). Không riêng tôi, nhiều năm qua hầu như cộng đồng Công giáo Việt Nam cũng lâm vào cảnh tương tự. Tháng Sáu năm 2018, trên báo Người Việt có một bài viết của tác giả TN được nhiều người quan tâm chia sẻ với nhau, tựa đề “Số giáo dân tại Việt Nam không thay đổi suốt 43 năm” (https://www.nguoi-viet.com/). Vâng cả con thuyền của giới Công giáo Việt Nam chứ chẳng riêng tôi.
Thế nhưng sáng nay chúng tôi đang định cho thuyền vào bờ giặt lưới, bỗng có ai đó đứng trên bờ gọi lớn:
- Này các chú, có bắt được gì không?
Không cố tình, nhưng hình như tất cả chúng tôi đều đã đồng thanh trả lời cộc lốc bực bội:
- Không!
Người lạ bảo:
- Thả lưới bên phải thuyền đi, có cá đấy!
Một người càu nhàu:
- Cứ thả xuống rồi kéo lên cho ông ta thấy để hết đứng trên bờ mà nói dóc.
Ngờ đâu, cá vẫy vùng muốn rách lưới, cả nhóm cùng xúm nhau kéo lên không nổi. Chợt có tiếng hô to:
- Này Phêrô, Chúa đó!
Tôi lặng người. Chuyện trong sách xưa giờ đây bỗng sờ sờ trước mắt. Cá, cá đến tận mép lưới, cá từ đâu mà lắm thế!
Này Gioan với Phêrô,
Cả chiêm niệm lẫn tông đồ trong tôi,
Ngước xem, đúng Chúa thật rồi!
Chúa ôi! cứ ngỡ,... Chúa ôi! thật là…
Bằng con đường chữa lành thể chất và tâm linh, Chúa mở cánh cửa ùa vào các gia đình, gia tộc và xã hội qua các vị bô lão… Xin tạ ơn và ngợi khen Lòng Chúa Thương Xót! Tạ ơn và chúc tụng đến muôn đời!
Đón xem bài 4: Những cơn mưa ân sủng.
Nguồn: https://tgpsaigon.net