CHIA SẺ TÌNH YÊU GIÁNG SINH
Kính thưa quý vị, các bạn thân mến!
Mùa Giáng sinh như càng trở nên lạnh giá hơn đối với cậu thiếu niên 15 tuổi khi cậu ta ao ước có một khẩu súng nước mới, nhưng bố mẹ của cậu lại bảo không đủ tiền. Cậu ngồi ủ rũ cạnh lò sưởi, tự cảm thấy thương thân, chờ người bố lại gần hỏi chuyện, như ông ta vẫn làm mỗi khi thấy cậu ta buồn.
Nhưng người bố như quên béng mất cậu ta và mãi lo thu dọn vài thứ như chuẩn bị ra ngoài. Cậu bé cũng chẳng bận tâm đến hành động của bố mình, cậu ta còn đang bận với nỗi đau khổ và bực bội của mình.
Mặt cậu bé xị ra khi người bố bảo cậu mặc ấm và đi ra ngoài với ông ta. Ra đến ngoài, cậu ta càng thất vọng hơn khi nhìn thấy chiếc ôtô tải cũ của người bố đã được chuẩn bị sẵn. Thế nghĩa là chuyến đi sẽ không nhanh như cậu ta hy vọng. Cuối cùng, mất hết kiên nhẫn, cậu ta hỏi về mục đích của chuyến đi. Người bố cho biết họ sẽ đến nhà bà góa Julia để mang cho họ ít củi. Bà Julia sống cách nhà cậu ta khoảng 3km. Chồng bà ấy mất năm ngoái và bà ấy có 3 đứa con, đứa lớn nhất mới 8 tuổi, học cùng trường với cậu bé.
Giờ thì cậu bé đã hiểu nhưng cậu cảm thấy ấm ức vì cậu biết gia đình của mình cũng có giàu có gì đâu. Bây giờ lại càng thảm hơn, đến trong kho cũng chỉ còn một ít củi. Bố mẹ còn không có đủ tiền mua cho cậu một khẩu súng nước, thế thì tại sao bố còn mua kẹo và giày cho bọn trẻ nhà bà goá Julia?!
Cuối cùng, cũng tới nơi. Người Bố dỡ củi và các túi lớn trên xe xuống một cách lặng lẽ hết sức có thể. Chúng tôi gõ cửa. Bà goá ra mở cửa. Những đứa trẻ quấn chăn quanh người và ngồi co ro cạnh cái lò sưởi với ngọn lửa bé tí tẹo.
- Chúng tôi mang tới đây vài thứ - Người Bố nói và bắt đầu bê mọi thứ vào nhà. Cậu bé để túi bột mỳ lên bàn. Bà Julia mở túi giày một cách ngần ngại, và lấy ra từng chiếc một. Có một đôi giày cho bà Julia và 3 đôi cho 3 đứa trẻ. Bà Julia cắn chặt môi, rồi oà lên khóc. Bà nhìn bố chăm chú, rồi nhìn cậu bé . Bọn trẻ bắt đầu cười khúc khích khi người bố đưa kẹo.
Quý vị và các bạn thân mến!
Theo lẽ bình thường, chúng ta luôn có thái độ cân nhắc trước khi cho đi bất cứ một giá trị vật chất nào, đó là vì ta luôn có khuynh hướng bảo vệ những tài sản sở hữu của mình, không muốn cho nó bị hao mòn, giảm sút. Chúng ta sợ rằng nếu cho đi quá nhiều thì sẽ có một lúc nào đó ta chẳng còn gì cả. Đằng khác, chúng ta khó có thể hứng thú để giúp đỡ người khác trong hoàn cảnh nhà tan, cửa nát, gia đình gặp phải cơn khốn khó, bản thân gặp nhiều thất bại, đau buồn. Vì thế tâm trạng bực bội khi thấy người bố cắt xén phần tài sản đã quá eo hẹp của mình giúp mẹ con bà góa của cậu bé là một cảm xúc rất thường tình.
Nhưng “cho là nhận”. Chính khi chúng ta biết mở lòng yêu thương người quanh mình là chúng ta đã chất thêm vào kho tàng của lòng mình những niềm vui bất tận. Có lẽ là trong suốt những năm sau đó, mỗi khi ngồi bên lò sưởi mùa Giáng sinh, mỗi khi nhớ lại đêm Giáng sinh năm 15 tuổi, cậu bé bây giờ đã trở thành một chàng thanh niên lại cảm thấy rõ niềm vui khi đi cùng ông bố trên đường về nhà. Và anh đã thầm cảm ơn người Bố đã cho mình món quà lớn gấp nhiều lần khẩu súng nước mà anh ao ước thời niên thiếu, vì anh nhận ra rằng việc thăm viếng và chia sẻ với bọn trẻ nhà bà goá Maria mới là niềm vui thật sự của mùa Giáng sinh.
Lạy Chúa, vì những toan tính thiệt hơn, vì lo sợ những thiệt thòi mất mát sẽ xảy đến cho bản thân nên chúng con vẫn khép lòng với những người anh em đang cần giúp đỡ đang sống xung quanh chúng ta. Vì vậy thân lạy Chúa, xin cho chúng con biết mở rộng lòng chia sẻ tình thương với mọi người ngay cả khi mình không được may mắn, hạnh phúc, vì một tâm hồn biết yêu thương chính là điều quý giá nhất mà ai trong chúng con cũng có để chia sẻ với anh em mình. Amen.
Bình Minh
Nguồn: https://vietnamese.rvasia.org