Ánh sáng Chúa soi trong tim con

Vừa mở mắt sau đêm dài, con liền nhắm nghiền lại. Ước gì trời chưa sáng, ước gì mặt trời chưa lên. Muốn thế chứ kỳ thực con đâu có nhìn. Nếu một ngày trời không sáng nữa như ý con muốn, nếu một ngày trái đất không còn quay, nếu một ngày mặt trời không còn chiếu sáng, con chợt nghĩ là mình chết chắc.

Nghĩ thế con bừng tỉnh dậy, rời khỏi giường, bước ra căn phòng, hướng mắt ngắm nhìn bầu trời cao rộng đón chào bình minh. Thay vì bực dọc vì còn thích ngủ, trong lòng con trỗi dậy một chút tâm tình tạ ơn Trời cao, tạ ơn Chúa vì tất cả những điều tuyệt vời của thiên nhiên vũ trụ. Vẻ đẹp bình yên của vạn vật dưới ánh sáng dịu nhẹ êm ái của tia nắng mặt trời làm cho lòng người thêm sức sống thêm vui tươi.

Lặng một chút, vui một chút, đôi tai con hình như mở ra để nghe thấy tiếng chim hót đâu đó. Con cảm thấy mát nhè nhẹ khi có làn gió thoảng qua, cảm thấy hơi ấm của ánh mặt trời, cảm thấy cái lạnh của hạt sương sớm. Trong cái bình yên đời thường mà diệu kỳ ấy, hình như con cảm thấy từng nhịp thở của chính mình, cảm thấy sự khác nhau của những lần hít vào thở ra, cảm thấy có loại không khí ngột ngạt của căn phòng khép kín, cảm thấy loại không khí trong lành của khung trời tự do.

Có một cảm xúc một tâm tình tạ ơn nào đó vang lên. Nhiều khi con cho rằng những điều tốt đẹp kia là tự nhiên, nhiều khi tự nhiên đến mức hình như con vô ơn. Có ranh giới, có khác biệt giữa một người tự nhiên hồn nhiên dễ thương dễ mến, với một người tự nhiên tới mức vô duyên. Khiêm tốn một chút, có lẽ con giống loại sau nhiều hơn. Con thấy thật ngại ngùng khi sống như thế với Cha trên Trời. Nhưng thôi, biết ngại còn hơn là không biết gì cả. Con sẽ tập luyện để sống cái tự nhiên dễ mến của lòng biết ơn đơn sơ, chứ không phải là tự nhiên vô duyên.

Khi còn bé, vào buổi sáng nọ, do bực mình với ai đó trong gia đình, không biết phải làm gì, con đành chạy ra đầu ngõ ngồi. Lúc đó, con không biết làm gì khác ngoài việc ngắm mặt trời đang lên. Đúng là trong cái rủi có cái may. Lần ấy con khám phá thấy vẻ đẹp tuyệt vời của bầu trời, của gợn mây, của tia nắng xuyên kẽ lá, xuyên các tầng mây, chiếu tỏa xuống cánh đồng, nhìn thấy ánh sáng cũng tựa cơn gió. Gió thổi mây trôi làm cho từng đợt từng nhóm tia sáng chan hòa mặt đất cũng nổi trôi như thế.

Lần khác, khi là thầy giúp xứ ở một họ đạo nhỏ, con chụp vài tấm hình buổi sớm với bầu trời, với cánh đồng, với dòng sông, với con đường làng, với những giọt sương, với những tia nắng. Tất cả mang vẻ đẹp bình dị đời thường. Một bạn nhỏ nhìn những bức ảnh ấy và thốt lên: Thầy ơi, ở đâu mà đẹp thế! Con cười nhẹ: Quê mình chứ ở đâu xa. Đây là con sông tụi em và thầy tắm này. Đây là cánh đồng ngay trước nhà em này. Đây là nhà thờ họ mình này… Nhưng mà đây là sáng sớm. Bạn nhỏ ấy e ngại một xíu rồi nói: Đúng là lâu nay em chẳng khi nào thức dậy sớm, và cũng chẳng để ý ngắm cảnh đẹp của quê mình. Thế rồi, em nhỏ quyết định có những lần thức dậy thật sớm để khám phá vẻ đẹp của bình minh.

Chẳng phải ở thôn quê mà bình minh mới đẹp, ngay giữa những thành phố lớn, bình minh vẫn có nét đẹp rất riêng. Tuy có bụi, tuy có ồn ào, nhưng dường như buổi bình minh ở thành phố còn trở nên lặng lẽ và bình yên hơn. Nơi thôn quê hầu như lúc nào cũng bình lặng là thế. Có chăng buổi sớm thêm chút tĩnh lặng. Nhưng nơi phố xá, cả ngày ồn ào náo động, đến đêm chỉ bớt chút đỉnh. Và có lẽ, bình minh là lúc bình yên nhất nơi thành thị vì hầu như mọi người còn đang say giấc. Một chút thanh bình hiếm hoi ấy, có lẽ cũng ít người tận hưởng.

Vẻ đẹp của bình mình vốn tự nhiên là thế, bình dị là thế, gần gũi là thế, vô vị lợi là thế, vậy mà ít người nhận thấy, ít người khám phá ra, ít người cảm nhận được. Cũng thế, có buổi bình minh trong tâm hồn, mà ít người nhận biết, ít người chiêm ngưỡng. Đó là những tia sáng rất bình yên, rất trong lành, rất tươi mới, tràn đầy sức sống mà Thiên Chúa đổ vào tâm hồn con người.

Tiếc rằng, con người thường quá mệt mỏi với nhiều thứ và rồi chỉ còn muốn ngủ để nghỉ ngơi, đồng thời lãng phí mất nguồn sức sống của bình minh, của khởi đầu mới. Tiếc rằng, con người quá bận rộn với những ồn ào náo động, tựa như mảnh đất đầy gai góc, không còn chỗ cho hạt giống lớn lên. Tiếc rằng con người còn thờ ơ và lòng chai sạn, vì có nhìn bình minh đấy mà chẳng thấy đẹp, chẳng thấy động lòng, chẳng thấy gì, tựa mảnh đất vệ đường để cho hạt giống bị chà đạp. Vệ đường vẫn là vệ đường, thế thôi. Và còn bao nhiêu điều khác nữa…

Lạy Chúa xin cho con nhìn thấy vẻ đẹp của bình minh trong đất trời và nhận ra những tia sáng mà Chúa soi vào tâm hồn con, để con không bỏ phí những gì tuyệt vời Chúa dành cho con, để con không bỏ phí nguồn sức sống tươi mới Chúa muốn ban cho con.

Tứ Quyết SJ