CẢM NGHIỆM HÀNH TRÌNH 6 NĂM
HỌC BÁC SĨ Y HỌC CỔ TRUYỀN
(15/6/2019 – 15/4/2025)
Tu huynh Phêrô Nguyễn Thái Bình. OH

“Hãy ký thác đường đời cho Chúa, tin tưởng vào Người, Người sẽ ra tay”
(Tv 37,5)
Hành trình sáu năm không phải là thời gian dài so với một đời người! nhưng so với tuổi như con (U 60) cùng với đường xa trách trở thì đây là chặng đường dài. Nên con đã tin tưởng và ký thác vào bàn tay yêu thương của Chúa. Từ đó trong miệt mài học tập và rèn luyện để trở thành bác sĩ Y học cổ truyền không chỉ là tấm bằng mà là kiến thức và tình yêu để thực thi linh đạo trợ thế và cánh tay nối dài của Chúa cho người bệnh.
Tâm tình đầu tiên và quan trọng nhất mà con xin được viết ra bằng tất cả tấm lòng – chính là lời tạ ơn Thiên Chúa. Không có ơn Chúa, con không thể đi hết chặng đường học tập, không thể đứng vững trước muôn biến cố, và càng không thể đi đến ngày hôm nay – ngày con đã hoàn tất chặng đường 6 năm đào tạo với biết bao xúc cảm dâng trào trong lòng.
Hành trình bắt đầu từ ngày 15/6/2019, khi con chính thức đặt chân vào ngưỡng cửa đại học với biết bao mơ ước và bỡ ngỡ. Ngay từ học kỳ đầu tiên, con đã hiểu rằng nghề Y không chỉ là học kiến thức, mà là học làm người, học thương người, học gánh trên vai trách nhiệm của một người thầy thuốc. Trải qua 12 học kỳ, mỗi học kỳ là một bài học lớn – không chỉ trong sách vở, mà trong chính cuộc sống.
Năm 2020, con được đi thực tập ba tuần tại Bệnh viện Chợ Rẫy – một môi trường chuyên môn lớn, nơi mỗi ngày trôi qua đều là một ngày học hỏi không ngừng. Cùng năm ấy, con cũng có cơ hội tiếp cận với Y học cổ truyền hiện đại tại Bệnh viện An Bình, nơi con gắn bó nhiều nhất trong suốt quá trình học. Các cô chú bác sĩ, những bệnh nhân giàu trải nghiệm đã để lại trong con những dấu ấn không thể phai mờ.
Năm 2021, khi đại dịch COVID-19 ập đến, cuốn cả thế giới vào vòng xoáy bất định. Từ những ngày giãn cách căng thẳng đến việc chuyển đổi toàn bộ hình thức học sang online, con đã được sống trong một thời đoạn lịch sử. Nhưng chính trong bối cảnh ấy, Chúa vẫn đồng hành và gìn giữ. Con đã được tình nguyện chống dịch tại Trường Tiểu học Mã Đà, huyện Vĩnh Cửu, Đồng Nai từ 6/9 đến 20/9/2021 – hai tuần quý báu nhưng cũng đầy cam go.
Dù vất vả, dù có lúc hoang mang vì xa nhà, vì dịch bệnh, nhưng con chưa bao giờ đơn độc, vì luôn có ơn Chúa nâng đỡ. Sau đó là thời gian cách ly thêm 14 ngày, rồi lại tiếp tục học online giữa muôn vàn giới hạn. Vừa chống dịch vừa học – đó là một cảm nghiệm không bao giờ quên, để con biết quý từng bài giảng, từng lời thầy cô dặn dò.
Tháng 8/2022, khi tình hình ổn định hơn, con lại bước vào một hành trình mới: bay ra trường tại Hải Dương – gần 2000 km cách xa quê hương. Những chuyến bay Bắc – Nam mỗi năm hai lần, hành trình học tập – thi cử – rồi lại trở về, lặp lại suốt những năm sau, là minh chứng cho một lòng quyết tâm không ngơi nghỉ. Trong năm đó, con còn được trải nghiệm thực địa tại Rừng Quốc gia Cúc Phương – nơi học về thực vật dược, nơi thiên nhiên dạy con hiểu thêm về sức mạnh của cây cỏ, của trời đất, của sinh khí hòa quyện trong từng vị thuốc.
Con cũng từng thực tập cộng đồng tại Trung tâm Y tế Quận 6, hai tuần. Sau đó con được phân công đi thực tế tại trạm y tế phường 6, Quận 5 để khảo sát và đánh giá môi trường sống của địa phương...Những thời gian quý giá để con hiểu hơn về công tác y tế tuyến cơ sở và tinh thần phục vụ nhân dân. Sau những kinh nghiệm quí giá đó là tài liệu giúp con hoàn thành báo cáo và thực tâp tốt nghiệp tại Bệnh viện 30/04, một môi trường quân đội đầy nghiêm khắc và kỷ luật.
Tuy vậy, hành trình ấy không thiếu những trục trặc và va vấp. Nhiều lần đi thực tế, con phải tự xoay xở giữa bệnh viện xa lạ, công việc mới mẻ mà chưa có sự hướng dẫn cụ thể. Các đợt thực tập, vì là sinh viên khóa đầu, nên chúng con thường thiếu tài liệu chuẩn, thiếu người chỉ dẫn, mẫu bệnh án – báo cáo mỗi nơi một khác, gây không ít hoang mang. Có những lúc viết bệnh án chỉ biết làm theo mẫu cũ, mà chính mẫu ấy cũng chưa được thống nhất, có khi còn thay đổi liên tục theo mỗi kỳ thi hay mỗi khoa lâm sàng. Chính vì thế, mỗi lần nộp bài – báo cáo – khóa luận là một lần vất vả, hồi hộp, lo lắng. Nhưng nhờ vậy, con học được tính kiên nhẫn, sự linh hoạt, và nhất là biết tự học, tự hoàn thiện mình trong mọi hoàn cảnh.
Dường như, số phận Chúa an bài để con phải đối diện với thử thách ở khắp nơi, để con biết rằng ơn gọi làm thầy thuốc không thể đặt trên nền của tiện nghi hay thành công dễ dàng. Có thể ý Chúa muốn tôi đi một con đường khác – một con đường hẹp hơn, âm thầm hơn, nhưng lại gần Ngài hơn.
Nhưng một lần nữa, ơn Chúa lại trở nên chỗ dựa vững chắc cho con. Trong những giờ phút tưởng chừng không còn lối ra, Chúa lại nhẹ nhàng mở lối, ban bình an trong lòng, để con hiểu rằng: chính trong đau khổ, tình yêu được thanh luyện; chính giữa hoang mang, niềm tin được tôi luyện. Nhờ đó, con dần học cách im lặng, cầu nguyện và bước tiếp – không phải bằng sức mình, mà bằng ơn Chúa nâng đỡ từng bước chân âm thầm.
Từng ngày qua đi, từng kỳ thi trôi qua, từng giờ lâm sàng, từng buổi học – dẫu có vất vả, có nước mắt, có mệt mỏi – nhưng luôn được đan xen bằng những niềm vui lặng thầm, những tiến bộ nhỏ, những lời khen ngợi, hay đơn giản là một nụ cười của bệnh nhân. Và tất cả, tất cả đều là hồng ân.
Và rồi, vào ngày 11–12/4/2025, con đã tham dự kỳ thi tốt nghiệp cuối cùng. Trong giờ phút bước ra khỏi phòng thi, lòng con ngập tràn sự biết ơn:Tạ ơn Chúa – vì đã đồng hành suốt hành trình dài, vì đã dìu dắt con qua từng kỳ học, từng bệnh án, từng bước chân vào nghề. Dẫu kết quả chưa trọn vẹn như con mong ước, vẫn còn đó chút tiếc nuối, chút chạnh lòng. Nhưng trên hết, con tin rằng: "Chúa không chọn kẻ giỏi, nhưng Ngài làm cho kẻ được chọn trở nên xứng đáng." Chính ơn Chúa đã nâng con dậy khi con yếu đuối, và cũng chính Ngài sẽ dẫn con đi tiếp trên con đường phục vụ – với tất cả trái tim và niềm tín thác.
Hành trình 6 năm học bác sĩ Y học cổ truyền đã khép lại. Nhưng cánh cửa mới lại đang mở ra. Con bước vào nghề với hành trang không chỉ là kiến thức, mà là lý tưởng và lòng yêu thương. Bởi Y học cổ truyền không chỉ là chữa bệnh bằng cây thuốc, bằng huyệt đạo, mà còn là chữa lành bằng trái tim, bằng sự thấu hiểu, và bằng sự tín thác vào Thiên Chúa – Đấng là Lương Y tối cao.
Nguyện xin Thiên Chúa tiếp tục đồng hành và gìn giữ con trên con đường phục vụ người bệnh, để con luôn sống trọn vẹn với ơn gọi trợ thế và ơn gọi làm thầy thuốc, như lời dạy xưa: "Y giả chi tâm, phụ mẫu chi tâm" – Tấm lòng người thầy thuốc phải như lòng cha mẹ. Và con luôn ghi nhớ lời Tin Mừng: “Quả thật, Ta bảo các ngươi: Mỗi lần các ngươi làm điều đó cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta.” (Mt 25,40) Thiên Chúa có thể vẽ đường thẳng bằng những nốt cong! trong tâm tình này, con xin tạ ơn Chúa và cám ơn mọi người. Xin Chúa luôn đồng hành và chúc lành cho tất cả chúng ta.
Tu huynh - Bác sĩ Phêrô Nguyễn Thái Bình. OH



