Suy Tư Về Đời Người: Sinh – Lão – Bệnh – Tử

SUY TƯ VỀ ĐỜI NGƯỜI: SINH – LÃO – BỆNH – TỬ

Cuộc đời con người là một hành trình mầu nhiệm được dệt nên bởi những giai đoạn khác nhau: sinh – lão – bệnh – tử. Đó là quy luật tự nhiên mà không ai có thể tránh khỏi. Mỗi người khi cất tiếng khóc chào đời cũng đồng thời khởi đầu một hành trình đi về với cõi chết. Dẫu biết như thế, nhưng giữa những thăng trầm, niềm vui và nỗi khổ, cuộc đời vẫn là một quà tặng quý giá cần được trân trọng và yêu thương.

Sinh – khởi đầu của một hành trình diệu kỳ


Khi một em bé được sinh ra, đó là niềm vui khôn tả của cha mẹ, là tiếng cười và hy vọng của cả gia đình. Sự sống là hồng ân, là món quà thiêng liêng mà Thiên Chúa và cha mẹ trao ban. Từ giây phút ấy, con người bắt đầu học cách sống, yêu thương và cho đi. “Sinh” không chỉ là bắt đầu hiện hữu, mà còn là khởi đầu của một hành trình tìm kiếm ý nghĩa đời mình.

Lão – dấu ấn của thời gian và kinh nghiệm sống


Thời gian trôi đi, tuổi trẻ qua mau, tóc xanh dần ngả bạc. “Lão” là giai đoạn của chậm lại, của lắng đọng, nhưng cũng là thời gian của những giá trị sâu sắc. Tuổi già là kho tàng kinh nghiệm, là chứng nhân của bao hy sinh, là những năm tháng dành trọn cho con cháu, cho công việc và cho tình yêu thương. Thế nhưng, thật đáng buồn khi xã hội hôm nay đôi khi quên mất giá trị của người già. Họ bị gạt ra bên lề, bị coi là “hết thời”, trong khi chính họ là nền tảng của gia đình, là người đã từng một đời tảo tần cho con cháu được ấm no.

Bệnh – thử thách của thân xác và tâm hồn


Khi tuổi cao, thân xác bắt đầu yếu dần, bệnh tật kéo đến như những vị khách không mời. “Bệnh” không chỉ là đau đớn thể xác, mà còn là nỗi cô đơn của tâm hồn. Có người lo sợ, có người buồn tủi, nhưng cũng có những người bình thản đón nhận, coi đó như một phần tất yếu của hành trình sống. Chính trong bệnh tật, con người mới cảm nghiệm sâu sắc hơn giá trị của sức khỏe, của tình yêu và sự quan tâm. Những người con hiếu thảo sẽ hiểu rằng: “Chăm sóc cha mẹ khi còn có thể, đó là cách báo hiếu thiết thực nhất.”

Tử – cánh cửa dẫn về cõi vĩnh hằng


Cái chết không phải là kết thúc, mà là cánh cửa mở ra một khởi đầu mới. Với người có đức tin, “tử” là trở về với Cha trên trời. Còn với người đời, đó là sự trở về với cát bụi. Cái chết nhắc nhở ta biết sống xứng đáng từng ngày, biết yêu thương nhiều hơn, tha thứ nhiều hơn, bởi chẳng ai biết ngày mai sẽ ra sao. Khi biết chấp nhận “tử” như một phần của hành trình sống, con người sẽ không còn sợ hãi, nhưng bình an bước đi trong niềm tín thác.

Hãy sống trọn vẹn và biết trân quý nhau


Suy ngẫm về quy luật sinh – lão – bệnh – tử giúp ta nhận ra rằng: mỗi giây phút hiện tại là một ân ban. Hãy sống yêu thương, đừng đợi đến khi cha mẹ không còn mới tiếc nuối; đừng đợi đến khi mất sức khỏe mới biết quý trọng sự sống; đừng đợi đến khi chia xa mới hiểu ra giá trị của hiện diện. Nếu mỗi người biết quan tâm, lắng nghe, và giúp đỡ nhau trong những giới hạn của cuộc đời – đặc biệt là những người già yếu, bệnh tật – thì thế giới này sẽ bớt cô đơn, gia đình sẽ thêm ấm áp, và cuộc đời sẽ trở nên ý nghĩa hơn biết bao.

Kết luận:

Cuộc đời là một hành trình có khởi đầu và kết thúc, nhưng điều làm nên giá trị của hành trình ấy chính là cách ta sống giữa hai đầu mốc ấy. Dẫu sinh – lão – bệnh – tử là quy luật không thể tránh, nhưng trong từng giai đoạn, ta vẫn có thể sống thật đẹp, thật ý nghĩa, nếu biết yêu thương, trân quý và nâng đỡ nhau bằng tấm lòng nhân hậu.

Ngày 9. 10. 2025

Anthony Nguyễn Chân Hồng. OH